Giới hạn của việc xét xử là quy định được ghi nhận lần đầu tiên tại Bộ luật tố tụng hình sự năm 1988.
Tố tụng hình sự là cách thức, trình tự tiến hành các hoạt động của các cơ quan tiến hành tố tụng, người tiến hành tố tụng, người tham gia tố tụng, của các cơ quan nhà nước khác và các tổ chức xã hội góp phần vào việc giải quyết các vụ án hình sự.
Theo đó, giới hạn xét xử được xem là "phạm vi, mức độ nhất định, mà Toà án không thể hoặc không được vượt qua". Quy định giới hạn xét xử trong pháp luật tố tụng hình sự nhằm đảm bảo tính xác định và định hướng cho hoạt động tố tụng của các chủ thể tiến hành tố tụng, các chủ thể tham gia tố tụng ở giai đoạn xét xử, đặc biệt là xác định giới hạn cho Toà án trong việc thực hiện quyền hạn của mình trong quá trình giải quyết vụ án.