Hợp đồng là khái niệm được xuất hiện hằng ngày trong cuộc sống của mỗi chúng ta và được sử dụng rộng rãi trong các giao dịch dân sự. Hợp đồng được nhắc đến lần đầu tiên tại Nghị định 29-CP năm 1962 ban hành điều lệ tạm thời quy định những nguyên tắc xử lý trong việc chấp hành chế độ hợp đồng kinh tế do Hội đồng Chính phủ ban hành, theo đó Nghị định đã ghi nhận một hợp đồng kinh tế phải đủ các điều kiện tại Điều 5 thì mới được xem là hợp lệ. Bản chất của hợp đồng chính là sự thỏa hiệp giữa các ý chí, tức là có sự ưng thuận giữa các bên với nhau, cùng nhau đưa ra các điều khoản, tự do quy định nội dung hợp đồng, tự do xác định phạm vi quyền và nghĩa vụ của các bên. Tuy nhiên tự do hợp đồng không phải là tự do tuyệt đối mà pháp luật buộc các bên khi giao kết hợp đồng phải tôn trọng đạo đức, trật tự xã hội, trật tự công cộng. Trong những trường hợp khác, nhân danh tổ chức quyền lực công, nhà nước có thể can thiệp vào việc ký kết hợp đồng và do đó giới hạn quyền tự do giao kết hợp đồng. Hợp đồng là hình thức được sử dụng rộng rãi bởi giá trị ràng buộc nghĩa vụ của nó cao hơn so với những hình thức khác như lời nói, hành vi pháp lý đơn phương… Đặc biệt là trong những giao dịch có giá trị tài sản lớn, độ tin cậy thấp,… hoặc vì ý muốn của các bên thì hợp đồng là một phương thức tối ưu nhất và khi xảy ra các tranh chấp phát sinh thì có thể dựa vào đó để giải quyết.