Hợp đồng dịch vụ là quy định liên quan đến chế định hợp đồng được ghi nhận lần đầu tiên tại Bộ luật dân sự 1995, Pháp lệnh Hợp đồng kinh tế năm 1989 do Hội đồng Nhà nước ban hành chỉ nhắc đến hợp đồng kinh tế. Đây là dạng hợp đồng được sử dụng phổ biến, nó bao quát đến mọi lĩnh vực của đời sống xã hội hằng ngày từ dân sự cho đến kinh doanh thương mại... Bản chất của hợp đồng dịch vụ chính là sự thỏa hiệp ý chí giữa các bên, cùng nhau đưa ra các điều khoản, tự do quy định nội dung hợp đồng, tự do xác định phạm vi quyền và nghĩa vụ của các bên. Tuy nhiên tự do hợp đồng không phải là tự do tuyệt đối mà pháp luật buộc các bên khi giao kết hợp đồng phải tôn trọng đạo đức, trật tự xã hội, trật tự công cộng. Thị trường ngày càng phát triển thì nhu cầu của con người, xã hội ngày càng tăng kéo theo dịch vụ phát triển và chiếm tỷ trọng cao trong nền kinh tế. Do đó pháp luật dân sự ghi nhận hợp đồng dịch vụ nhằm làm rõ và điều chỉnh các mối quan hệ liên quan đến vấn đề cung ứng, sử dụng dịch vụ, bảo đảm quyền và lợi ích hợp pháp của các bên tham gia.