Quyền sử dụng là quy định được ghi nhận lần đầu tiên tại Bộ luật dân sự 1995 liên quan đến quyền sở hữu, trước đây Pháp lệnh Hợp đồng kinh tế năm 1989 do Hội đồng Nhà nước ban hành không nhắc đến quy định trên. Theo pháp luật dân sự, quyền sử dụng là một trong những quyền năng cơ bản và quan trọng đối với tài sản thuộc sở hữu của mình, nếu thiếu đi quyền năng này thì quyền sở hữu sẽ không còn đúng với bản chất ban đầu của nó nữa. Tài sản thuộc sở hữu hợp pháp của mình nhưng không có quyền sử dụng để đáp ứng, thỏa mãn như cầu sinh hoạt hằng ngày thì giống như chỉ là trông giữ thay cho người khác. Quyền sử dụng nó mang tính chất thực tế nhất và chủ thể cũng sẽ dử dụng quyền năng này nhiều nhất trong quá trình sở hữu để khai thác công dụng, công năng của tài sản để đem lại những hoa lợi và lợi tức. Tùy thuộc vào tính chất, công dụng và giá trị của tài sản mà “giới hạn” của pháp luật về việc sử dụng đối với mỗi loại tài sản có thể khác nhau, pháp luật dân sự cho phép chủ sở hữu có thể tùy nghi sử dụng tài sản để khai thác công dụng, tính năng của tài sản, nhưng phải đảm bảo nguyên tắc “không được gây thiệt hại hoặc làm ảnh hưởng đến lợi ích của Nhà nước, lợi ích công cộng, quyền, lợi ích hợp pháp của người khác".